Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

CHƯƠNG 85

Vui mừng vì người tội lỗi ăn năn

Vui mừng vì người tội lỗi ăn năn

LU-CA 15:1-10

  • MINH HỌA VỀ CON CỪU BỊ LẠC VÀ ĐỒNG TIỀN BỊ MẤT

  • THIÊN SỨ TRÊN TRỜI VUI MỪNG

Trong thời gian làm thánh chức, Chúa Giê-su nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của tính khiêm nhường (Lu-ca 14:8-11). Ngài sốt sắng tìm kiếm những người nam và nữ muốn phụng sự Đức Chúa Trời cách khiêm nhường. Trong số đó có những người vẫn bị mang tiếng là kẻ tội lỗi.

Người Pha-ri-si và thầy kinh luật xem những người ấy không ra gì. Khi thấy những người như thế tìm đến nghe Chúa Giê-su giảng, họ lầm bầm: “Ông này tiếp đón kẻ tội lỗi và ăn chung với họ” (Lu-ca 15:2). Người Pha-ri-si và thầy kinh luật tự xem mình cao hơn và đối xử với dân thường như bụi dưới chân. Những nhà lãnh đạo này còn dùng từ Hê-bơ-rơ ‛am ha·’aʹrets, có nghĩa là “dân của xứ (đất)”, để gọi dân chúng cách khinh miệt.

Ngược lại, Chúa Giê-su đối xử với mọi người cách tôn trọng, tử tế và thương xót. Nhiều người thấp hèn, kể cả những người có tiếng là kẻ tội lỗi, háo hức lắng nghe Chúa Giê-su. Nhưng Chúa Giê-su cảm thấy thế nào khi bị chỉ trích vì giúp đỡ những người thấp hèn ấy? Ngài phản ứng ra sao?

Câu trả lời rất rõ ràng khi ngài kể một minh họa cảm động, giống với minh họa ngài đã kể trước đó tại Ca-bê-na-um (Ma-thi-ơ 18:12-14). Chúa Giê-su miêu tả những người Pha-ri-si như thể họ là những người công chính và được an toàn trong bầy của Đức Chúa Trời. Ngược lại, những người thấp hèn được miêu tả như những người lầm lạc và đi khỏi bầy. Chúa Giê-su nói:

“Ai trong các ông có 100 con cừu, bị lạc mất một con mà không để 99 con kia lại trong hoang mạc rồi đi tìm con bị lạc cho kỳ được? Khi đã tìm được, ông vác nó trên vai và vui mừng hớn hở. Về tới nhà, ông gọi bạn bè và xóm giềng đến rồi nói với họ: ‘Hãy chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con cừu bị lạc’”.—Lu-ca 15:4-6.

Chúa Giê-su áp dụng minh họa này cho điều gì? Ngài giải thích: “Cũng vậy, tôi cho các ông biết, trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn hơn là 99 người công chính không cần ăn năn”.—Lu-ca 15:7.

Lời dạy của Chúa Giê-su về sự ăn năn hẳn là một đòn giáng trên những người Pha-ri-si. Họ tự xem mình là công chính và nghĩ rằng không cần ăn năn. Vài năm trước đó, khi một số người Pha-ri-si chỉ trích Chúa Giê-su vì ăn uống chung với người thu thuế và kẻ tội lỗi, ngài đã đáp lại như sau: “Tôi đến không phải để kêu gọi người công chính, mà là người tội lỗi” (Mác 2:15-17). Những người Pha-ri-si tự cho mình là công chính đã không nhận ra mình cần ăn năn, vì vậy họ không đem lại niềm vui nào cho trên trời. Nhưng trên trời vui mừng khi những người tội lỗi thật lòng ăn năn.

Để nhấn mạnh niềm vui ở trên trời khi những người tội lỗi và lầm lạc quay trở lại, Chúa Giê-su nói một minh họa khác, diễn ra trong nhà: “Có người đàn bà nào có mười đồng bạc và bị mất một đồng mà không thắp đèn, quét nhà và tìm kỹ cho đến khi tìm được? Khi đã tìm được, bà gọi bạn bè và xóm giềng đến rồi nói: ‘Hãy chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc bị mất’”.—Lu-ca 15:8, 9.

Chúa Giê-su cũng áp dụng minh họa này giống như minh họa về con cừu bị lạc. Ngài nói: “Cũng vậy, tôi nói với các ông, thiên sứ của Đức Chúa Trời cũng vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn”.—Lu-ca 15:10.

Hãy thử nghĩ, các thiên sứ của Đức Chúa Trời quan tâm sâu xa đến việc những người tội lỗi quay trở lại! Điều này rất đáng lưu ý vì những người tội lỗi ăn năn và sau này là thành viên của Nước Trời sẽ có địa vị cao hơn cả thiên sứ! (1 Cô-rinh-tô 6:2, 3). Dù thế, các thiên sứ không hề ghen tị. Vậy, chúng ta nên cảm thấy thế nào khi một người tội lỗi thành thật ăn năn và trở lại với Đức Chúa Trời?