Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Thiên đàng là nơi như thế nào?

Thiên đàng là nơi như thế nào?

Thiên đàng là nơi như thế nào?

Một số người nghĩ rằng không thể biết rõ về thiên đàng vì chưa có ai từ thiên đàng xuống để kể cho chúng ta nghe. Có lẽ họ đã quên lời của Chúa Giê-su: “Ta từ trên trời xuống” (Giăng 6:38). Với một số nhà lãnh đạo tôn giáo, ngài cũng nói: “Các ông bởi hạ giới; còn tôi, tôi bởi thượng giới” (Giăng 8:23, Các Giờ Kinh Phụng Vụ). Vậy, Chúa Giê-su cho biết gì về thiên đàng?

Xác nhận Đức Chúa Trời danh là Giê-hô-va ngự trên thiên đàng, Chúa Giê-su nói: “Cha ta ở trên trời” (Ma-thi-ơ 12:50). Chúa Giê-su dùng từ “trời” theo nhiều nghĩa. Chẳng hạn, ngài gọi bầu khí quyển của trái đất là “trời” khi nói: “Hãy xem loài chim trời” (Ma-thi-ơ 6:26). Tuy nhiên, Đức Giê-hô-va ở ngoài bầu khí quyển. Kinh Thánh nói Ngài “ngự trên vòng trái đất”.—Ê-sai 40:22.

Ngoài ra, Kinh Thánh cũng gọi vũ trụ là “trời”. Thí dụ, một câu trong sách Thi-thiên viết: “Khi tôi nhìn-xem các từng trời là công-việc của ngón tay Chúa, mặt trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt, loài người là gì, mà Chúa nhớ đến?” (Thi-thiên 8:3, 4). Vậy, có phải ‘Cha trên trời’ ngự trong vũ trụ cùng các vì sao không?

Không, như một người thợ mộc không ở trong cái tủ mà ông đã đóng, Giê-hô-va Đức Chúa Trời không ngự trong vũ trụ mà Ngài tạo ra vì vũ trụ quá nhỏ đối với Ngài. Trong buổi lễ dâng hiến đền thờ ở Giê-ru-sa-lem, vua Sa-lô-môn nói: “Đức Chúa Trời ngự trên đất nầy chăng? Kìa, trời, dầu đến đỗi trời của các từng trời chẳng có thể chứa Ngài được thay, phương chi cái đền nầy tôi đã cất!” (1 Các Vua 8:27). Nếu Đức Giê-hô-va không ở trong vũ trụ, vậy trời mà Ngài ngự là gì?

Dù con người dùng viễn vọng kính tối tân nhất để nghiên cứu về vũ trụ bao la, thậm chí một số người đã du hành vũ trụ, nhưng những gì Kinh Thánh nói vẫn luôn đúng: “Chẳng hề ai thấy Đức Chúa Trời” (Giăng 1:18). Chúa Giê-su cho biết đó là vì “Đức Chúa Trời là Thần”.—Giăng 4:24.

Thần là một thể sống cao hơn con người. Thần linh không được tạo từ vật chất, bằng xương bằng thịt, nên chúng ta không trông thấy và cảm nhận được bằng các giác quan. Khi nói ngài từng ở trên trời bên cạnh Cha, Chúa Giê-su muốn nói ngài ở một thể vinh hiển hơn mọi thể sống hữu hình (Giăng 17:5; Phi-líp 3:20, 21). Vậy “trời” còn gọi là thiên đàng, nơi mà Chúa Giê-su đã sống với Cha, chính là cõi thần linh. Nơi đó như thế nào?

Một nơi vui vẻ náo nhiệt

Kinh Thánh cho biết thiên đàng là nơi có nhiều hoạt động nhộn nhịp, và là chốn của hàng trăm triệu thần linh trung thành, hay thiên sứ (Đa-ni-ên 7:9, 10). Mỗi thần linh có cá tính riêng. Làm sao chúng ta biết điều đó? Trong thế giới hữu hình, hai sinh vật không bao giờ hoàn toàn giống nhau, nên chắc chắn các tạo vật ở trên trời cũng rất đa dạng. Điều đáng chú ý là tất cả thần linh tuy có cá tính riêng nhưng cùng hợp nhất làm việc, tương phản với loài người hiếm khi đoàn kết với nhau.

Kinh Thánh miêu tả các hoạt động ở cõi thần linh như sau: “Hỡi các thiên-sứ của Đức Giê-hô-va, là các đấng có sức-lực làm theo mạng-lịnh Ngài, hay vâng theo tiếng Ngài, khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va! Hỡi cả cơ-binh của Đức Giê-hô-va, là tôi-tớ Ngài làm theo ý-chỉ Ngài, hãy ca-tụng Đức Giê-hô-va!” (Thi-thiên 103:20, 21). Như vậy, thiên đàng là nơi làm việc sôi nổi và chắc chắn những công việc này mang lại sự thỏa nguyện.

Các thiên sứ đã vui mừng phụng sự Đức Chúa Trời từ lâu, trước thời trái đất được dựng nên. Theo Kinh Thánh, khi Đức Giê-hô-va đặt nền trái đất, các con trai [thiên sứ] của Ngài “đồng hát hòa nhau”, và “cất tiếng reo mừng” (Gióp 38:4, 7). Một trong những người con này có đặc ân cùng tham gia với Cha sáng tạo muôn vật (Cô-lô-se 1:15-17). Giờ đây, khi biết thiên đàng là nơi làm việc vui vẻ và náo nhiệt, có lẽ bạn thắc mắc nơi ấy có dành cho con người không.

Có phải con người được tạo ra để lên thiên đàng không?

Vì từ lâu trên trời đã có vô số thiên sứ phụng sự Đức Chúa Trời, nên con người được tạo ra không phải để sống trên đó. Đúng vậy, Đức Chúa Trời nói với người nam và người nữ đầu tiên: “Hãy sanh-sản, thêm nhiều, làm cho đầy-dẫy đất” (Sáng-thế Ký 1:28; Công-vụ 17:26). A-đam là một thể sống mới trên đất, được phú cho khả năng biết về Đức Chúa Trời và thờ phượng Ngài. Ông là tổ phụ của loài người, có nhà là trái đất. Kinh Thánh nói: “Các từng trời thuộc về Đức Giê-hô-va; nhưng Ngài đã ban đất cho con cái loài người”.—Thi-thiên 115:16.

Hơn nữa, người ta thường không muốn chết. Sự chết không phải là điều tự nhiên đối với loài người. Lần đầu tiên đề cập đến sự chết, Đức Chúa Trời cho biết đó là hình phạt nếu A-đam bất tuân. Giá mà A-đam vâng lời thì ông đã không phải chết.—Sáng-thế Ký 2:17; Rô-ma 5:12.

Do đó, chẳng ngạc nhiên gì khi Đức Chúa Trời không hề nói với A-đam về việc lên trời. Trái đất không phải là nơi thử thách để xem con người có xứng đáng được lên thiên đàng hay không. Con người được tạo ra để sống đời đời trên đất, và ý định đó của Đức Chúa Trời trong tương lai sẽ thành hiện thực. Kinh Thánh hứa: “Người công-bình sẽ nhận được đất, và ở tại đó đời đời” (Thi-thiên 37:29). Rõ ràng, từ ban đầu con người không được tạo ra để lên trời. Vậy, tại sao Chúa Giê-su hứa với các sứ đồ là họ sẽ được sống ở trên trời? Có phải ý của Chúa Giê-su là tất cả người tốt đều lên trời không?